Đài Bắc có một người kinh doanh bất động sản, thời trai trẻ nhờ sự
khôn khéo nổi tiếng trong nghề. Ông lúc đó, tuy rất có đầu óc mua bán,
làm việc cũng thành thục giỏi giang, nhưng đã lăn lộn nhiều năm, sự
nghiệp không những không có khởi sắc, sau cùng còn bị tuyên bố phá sản.
Trong khoảng thời gian đau buồn đó, ông không ngừng phản tỉnh nguyên
nhân thất bại của mình, nhưng dù có nghĩ đến nát óc cũng không tìm được
câu trả lời.
Luận về tài trí, luận về chuyên cần, luận về mưu kế, ông vốn không hề
thua kém ai, tại sao người khác lại thành công, còn ông thì cách thành
công mỗi lúc một xa? Trong lúc tâm trạng chán nản, ông đi ra đường phố
lang thang vô định, đi ngang qua một quầy bán báo, liền mua lấy một tờ
báo tùy tiện lật xem.
Đang đọc đang đọc, trước mắt ông bỗng sáng rực lên, một đoạn thoại
trên trang báo như ánh chớp vụ sáng trong trí óc ông. Về sau, ông đã lấy
10 nghìn tệ làm tiền vốn bước vào thương trường lần nữa.
Lần này, việc làm ăn của ông giống như được thi triển ma thuật, từ
cửa hàng tạp nhạp đến hãng xi măng, từ người chủ thầu đến người chủ kinh
doanh bất động sản, trong suốt chặng đường đều thuận buồm xuôi gió,
người ở chốn thương trường lần lượt tìm đến làm ăn hợp tác với ông. Chỉ
trong mấy năm ngắn ngủi, tài sản của ông đã lên tới mức khổng lồ, trở
thành kỳ tích trong giới thương nghiệp.
Có rất nhiều kí giả hỏi ông bí quyết ông chỉ tiết lộ 4 chữ: “chỉ lấy 6 phần”.
Lại thêm mấy năm, tài sản của ông như cục tuyết lăn xuống dốc, càng lăn càng phình to ra.
Một lần, ông đến diễn thuyết ở một trường đại học, lúc này không
ngừng có sinh viên đưa ra câu hỏi, hỏi ông từ mười nghìn biến thành chục
tỷ rốt cuộc có bí quyết gì. Ông cười trả lời rằng, bởi vì tôi mãi kiên
trì lấy bớt hai phần. Đám sinh viên nghe xong như rơi vào trong đám mây
mù.
Nhìn thấy ánh mắt khát mong được thành công của đám sinh viên, cuối
cùng ông đã kể ra câu chuyện trước đây. Ông nói, năm đó ở ngoài đường
ông đọc được bài viết phỏng vấn một doanh nhân thành đạt trong giới
thương nghiệp, sau khi đọc xong ông vô cùng chấn động.
Ký giả hỏi vị doanh nhân thành đạt đó: “Bố ông rốt cuộc đã dạy ông bí
quyết kiếm tiền thế nào vậy?”. Ông trả lời rằng: “Bố tôi vốn chưa từng
dạy tôi cách kiếm tiền, mà chỉ dạy tôi một vài đạo lý đối nhân xử thế”.
Vị ký giả không tin.
Vị doanh nhân thành đạt lại nói: “Bố tôi từng căn dặn, con hợp tác
với người khác, nếu như con lấy bảy phần hợp lý, tám phần cũng được, thế
thì nhà chúng ta chỉ lấy sáu phần là được rồi”.
“…hợp
tác với người khác, nếu như con lấy bảy phần hợp lý, tám phần cũng
được, thế thì nhà chúng ta chỉ lấy sáu phần là được rồi” (Ảnh minh họa:
Hanoilaw.vn)
Nói đến đây, ông xúc động nói, đoạn phỏng vấn này tôi đã xem không dưới một trăm lần, sau cùng đã hiểu được một đạo lý:
Cảnh giới làm người cao nhất là phúc hậu, vậy nên cảnh giới cao nhất của thông minh cũng là phúc hậu.
Nghĩ kỹ một chút thì biết được ngay, nếu như luôn để người khác kiếm
được nhiều hơn hai phần, mỗi người đều biết hợp tác với anh ta sẽ có
được lợi thế, vậy nên sẽ có càng nhiều người nguyện ý hợp tác với anh
ta.
Như vậy thứ nhất, tuy anh ta chỉ có thể lấy 6 phần, nhưng lại có
nhiều hơn trăm mối làm ăn, còn nếu như lấy 8 phần, trăm mối làm ăn sẽ
chỉ còn lại năm. Rốt cuộc bên nào lời hơn đây? Bí quyết chính là ở chỗ
đó.
Nhiều mối làm ăn hơn đến với bạn nếu như bạn hiểu được và biết cách chia sẻ lợi nhuận (Ảnh minh họa: saga.vn)
Sai lầm lớn nhất mà tôi phạm phải lúc đầu chính là quá tinh ranh,
luôn nghĩ đủ cách để kiếm thêm tiền trên người đối phương, cho rằng kiếm
được càng nhiều, thì càng thành công, kết quả là, trước mắt thì kiếm
được nhiều, nhưng lại thua mất tương lai.
Sau khi buổi diễn giảng kết thúc, ông từ trong ví lấy ra một tờ báo
đã ngả vàng, chính là tờ báo đưa tin về vị doanh nhân thành đạt đó,
nhiều năm nay, ông luôn cất giữ cẩn thận. Ở khoảng trắng của tờ báo, có
một hàng chữ viết bằng bút lông: 7 phần hợp lý, 8 phần cũng được, thế
thì tôi chỉ lấy 6 phần.
Thắng nhỏ nhờ vào trí tuệ, thắng lớn nhờ vào phúc đức, chỉ cần tích lũy đều đặn, khí thế sẽ tựa cầu vồng.
Chỉ lo chạy theo lợi nhuận, đó là hành vi của kẻ tầm thường; hiểu được chia sẻ lợi nhuận, ấy là nghĩa lớn của người siêu thường.
Đời người trăm năm, vốn không thể hưởng trọn hết thảy vinh hoa của
thế gian; ban ơn cho người khác, có thể nhận được càng nhiều tình cảm
chân thành của nhân gian.
Khi ta mang đến phúc lành cho người khác, trên thực tế là đang trải rộng con đường cho chính bản thân mình! Người mà phúc hậu, con đường nhân sinh khi nào cũng rất rộng rất dài ….
ST
Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017
Đây mới là cảnh giới cao nhất của thông minh
15:56
No comments
0 nhận xét:
Đăng nhận xét