Như các bạn thấy, nền kinh tế hiện nay
làm ăn không dễ. Bạn phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới làm ra được lợi
nhuận. Bạn phải quản trị sản xuất tốt, phải tìm kiếm khách hàng, thỏa
mãn nhu cầu của họ thì may ra mới có đồng lời.
Lãi suất cao sẽ làm cho các doanh nghiệp
vừa và nhỏ (DNVVN)-doanh nghiệp tư nhân-phá sản, đóng cửa. Nhiều doanh
nghiệp đóng cửa thì nhu cầu vay vốn sụp giảm. Khi không có khách hàng
vay vốn thì dẫn đến vốn sẽ ế và tồn đọng trong ngân hàng. Lúc này buộc
ngân hàng phải hạ lãi suất huy động và cho vay ra với mức lãi suất thấp.
Đó là qui luật kinh tế thị trường chi phối ngân hàng và doanh nghiệp.
Lẽ ra sau khi huy động lãi suất thấp, cho vay ra lãi suất thấp, các ngân
hàng phải tìm các DNVVN có khả năng làm ăn tốt cho vay để vực lại nền
kinh tế. Tuy nhiên, ngân hàng đã không làm như vậy mà dồn dòng máu quí
giá này cho chính phủ vay bằng cách mua trái phiếu chính phủ.
Với lãi suất huy động 7,5%/năm, mua trái
phiếu chính phủ lãi suất 9.7%, các ngân hàng chỉ việc ngồi rung đùi
hưởng lãi. Phần lãi suất này do toàn dân gánh chịu qua đóng thuế.
Kinh nghiệm và lý thuyết cho thấy một
điều là tiêu tiền của người khác (TS Alan nói nhiều về cách thức tiêu
tiền OPM) luôn lãng phí và kèm theo nhiều hệ lụy xấu như tham nhũng, móc
ngoặc, lợi ích nhóm-những cái này là tất yếu không thể tránh được trừ
khi loài người tất cả là thánh thần.
Khi có tiền từ bán trái phiếu, chính phủ
sẽ bơm tiền huy động được qua các dự án trời ơi như câu chuyện chi 49
tỷ để đi tháo dỡ 17km giải phân cách, hay xây những cây cầu nghìn tỷ vẽ
rắn thêm chân, tính hữu dụng không cao. Nhiều dự án chi nghìn tỷ nhưng
thực làm vài trăm tỷ, còn lại là ăn chia nhau từ trên xuống dưới. Rất
nhiều dự án trăm tỷ, nghìn tỷ xây xong bỏ hoang hay xuống cấp mà báo chí
đưa tin là hệ quả tất yếu từ kiểu tiêu tiền này.
Các ông chủ ngân hàng thừa biết là chỉ
có tư nhân mới làm ra giá trị để giữ giá đồng tiền, còn nhà nước chi
tiêu vô tội vạ sau đó không thu hồi được vốn nên buộc phải in tiền ra
trả. Đồng tiền nhận lại là những đồng tiền “ma” bị lạm phát bào mòn đáng
kể. Giới ngân hàng biết nhưng họ vẫn làm vì khỏe khoắn, nằm ngủ hưởng
lợi. Không loại trừ khả năng họ phải làm vì đó là nhiệm vụ. Hiện này thị
phần ngân hàng quốc doanh rất lớn trong giới ngân hàng. Lãnh đạo ngân
hàng quốc doanh thì tất yếu phải nghe lệnh chính phủ.
Chúng ta biết, trái phiếu chính phủ là
một tên gọi khác của từ công trái. Công trái chính phủ là nỗi ám ảnh
khủng khiếp của người dân vì tính mất giá của nó (tôi gọi đây là sự lừa
đảo). Vì mất giá quá nhanh nên hiện nay người dân đã có kinh nghiệm
xương máu là không mua
công trái nữa. Nhiều lần chính phủ phát hành công trái (trái phiếu
chính phủ) đã bị ế trầm trọng- không một người dân nào còn tỉnh táo mà
bỏ tiền mua nó.
Tuy nhiên chính phủ đã có cách khác để
có thể bán được công trái. Chính phủ dùng ngân hàng như một bình phong.
Hiện nay giới ngân hàng không làm tròn nhiệm vụ một quả tim bơm tín dụng
cho nền kinh tế mà có xu hướng làm đại lý thu gom tiền dân rồi mua công
trái chính phủ.
Với qui trình làm ăn này, ngân hàng vừa
nhàn hạ, vừa có lợi nhuận cao trong khi dân là người thiệt đủ đường-vừa
mất vốn do lạm phát, vừa oằn lưng đóng thuế để gánh lãi suất trái phiếu
chính phủ.
Có thể gọi đây là một nghệ thuật người bóc lột người đỉnh cao.
Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.
Nguyễn Văn Thạnh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét